Sa-mu-ên quyển thứ hai 5:1-25

  • Ða-vít được lập làm vua cai trị toàn thể Y-sơ-ra-ên (1-5)

  • Chiếm Giê-ru-sa-lem (6-16)

    • Si-ôn, Thành Ða-vít (7)

  • Ða-vít đánh bại người Phi-li-tia (17-25)

5  Một thời gian sau, tất cả chi phái Y-sơ-ra-ên đến Hếp-rôn+ để gặp Ða-vít và nói: “Này, chúng tôi là cốt nhục của ngài.+  Trước đây, khi Sau-lơ còn trị vì chúng tôi, chính ngài đã dẫn đầu Y-sơ-ra-ên ra trận.+ Ðức Giê-hô-va đã nói với ngài rằng: ‘Con sẽ chăn giữ dân Y-sơ-ra-ên của ta và trở thành người lãnh đạo Y-sơ-ra-ên’”.+  Vậy, hết thảy trưởng lão Y-sơ-ra-ên đến Hếp-rôn để gặp vua. Vua Ða-vít lập giao ước với họ+ tại Hếp-rôn trước mặt Ðức Giê-hô-va. Rồi họ xức dầu cho Ða-vít làm vua trên Y-sơ-ra-ên.+  Ða-vít 30 tuổi khi lên ngôi vua và trị vì 40 năm.+  Tại Hếp-rôn, ông cai trị Giu-đa trong 7 năm 6 tháng. Tại Giê-ru-sa-lem,+ ông cai trị toàn thể Y-sơ-ra-ên và Giu-đa trong 33 năm.  Vua cùng quân đội kéo đến Giê-ru-sa-lem để đánh dân Giê-bu+ đang sinh sống trong xứ. Chúng chế nhạo Ða-vít rằng: “Ngươi sẽ chẳng bao giờ vào được nơi này! Ngay cả kẻ mù và kẻ què cũng sẽ đuổi ngươi đi”. Chúng nghĩ rằng: “Ða-vít sẽ chẳng bao giờ vào được nơi này”.+  Tuy nhiên, Ða-vít chiếm thành lũy Si-ôn, nay được gọi là Thành Ða-vít.+  Vào ngày đó, Ða-vít nói: “Ai tấn công dân Giê-bu thì phải đi qua hầm dẫn nước để giết ‘kẻ mù và kẻ què’, là những kẻ mà Ða-vít ghét!”. Bởi đó, người ta nói: “Kẻ mù và kẻ què sẽ chẳng bao giờ được vào nhà”.  Ða-vít ở lại thành lũy ấy, nó được gọi là* Thành Ða-vít; ông bắt đầu xây dựng mọi thứ, từ Gò*+ trở vào trong.+ 10  Vậy, Ða-vít ngày càng hùng mạnh+ và Giê-hô-va Ðức Chúa Trời vạn quân ở cùng ông.+ 11  Vua Hi-ram+ của Ty-rơ sai sứ giả đến gặp Ða-vít, cũng gửi gỗ tuyết tùng,+ thợ gỗ, thợ đá để xây tường, và họ bắt đầu xây cung điện cho Ða-vít.+ 12  Ða-vít biết Ðức Giê-hô-va đã lập ngôi ông vững bền trên Y-sơ-ra-ên+ và tôn cao vương quốc của ông+ vì lợi ích dân ngài.+ 13  Sau khi rời Hếp-rôn, Ða-vít lấy thêm vợ và cung phi+ tại Giê-ru-sa-lem; ông sinh thêm con trai và con gái.+ 14  Ðây là tên các con của Ða-vít được sinh ra tại Giê-ru-sa-lem: Sa-mua, Sô-báp, Na-than,+ Sa-lô-môn,+ 15  Díp-ha, Ê-li-sua, Nê-phết, Gia-phia, 16  Ê-li-sa-ma, Ê-li-gia-đa và Ê-li-phê-lết. 17  Khi hay tin Ða-vít đã được xức dầu làm vua Y-sơ-ra-ên,+ toàn thể người Phi-li-tia kéo lên tìm ông.+ Biết được điều ấy, Ða-vít đi xuống một nơi kiên cố.+ 18  Người Phi-li-tia tiến đến và tản ra khắp thung lũng Rê-pha-im.+ 19  Ða-vít cầu hỏi Ðức Giê-hô-va+ rằng: “Con có nên đi đánh người Phi-li-tia không? Ngài sẽ phó chúng vào tay con không?”. Ðức Giê-hô-va đáp: “Hãy đi, vì chắc chắn ta sẽ phó người Phi-li-tia vào tay con”.+ 20  Vậy, Ða-vít đi đến Ba-anh-phê-rát-xim và đánh bại người Phi-li-tia tại đó. Ông nói: “Ðức Giê-hô-va đã phá tan quân thù+ trước mặt ta như nước làm vỡ bờ”. Ấy là lý do ông đặt tên nơi đó là Ba-anh-phê-rát-xim.*+ 21  Người Phi-li-tia bỏ các tượng thần lại, Ða-vít và lính của ông mang chúng đi. 22  Sau đó, người Phi-li-tia lại đi lên một lần nữa và tản ra khắp thung lũng Rê-pha-im.+ 23  Ða-vít cầu hỏi Ðức Giê-hô-va nhưng ngài nói: “Ðừng đi thẳng lên. Thay vì vậy, hãy đi vòng phía sau chúng và đánh chúng ở phía trước các bụi cây ba-ca.* 24  Khi con nghe tiếng hành quân trên đỉnh các bụi cây ba-ca thì hãy hành động ngay, vì Ðức Giê-hô-va đã đi trước con để đánh bại đạo quân Phi-li-tia”. 25  Vậy, Ða-vít làm y như lời Ðức Giê-hô-va đã phán dặn và ông đánh bại người Phi-li-tia+ từ Ghê-ba+ cho đến tận Ghê-xe.+

Chú thích

Cũng có thể là “ông gọi nó là”.
Hê: mil·loh. Một từ Hê-bơ-rơ có nghĩa là “làm đầy”.
Nghĩa là “bậc thầy của sự phá tan”.
Ðây là tên phiên âm từ tiếng Hê-bơ-rơ, không biết chính xác là cây gì.