Gióp 14:1-22
14 Loài người do người nữ sinh ra,Cuộc sống ngắn ngủi+ và đầy dẫy ưu phiền.+
2 Họ xuất hiện như hoa rồi úa tàn;*+Ðời người qua như chiếc bóng và biến mất.+
3 Thật vậy, ngài đã để mắt đếnVà đưa họ* ra xét xử.*+
4 Có người ô uế nào sinh ra người tinh sạch không?+
Chẳng có một ai!
5 Nếu các ngày của họ đã được định,Số tháng của họ cũng thuộc về ngài;Ngài đã lập giới hạn, họ chẳng thể vượt qua.+
6 Xin ngài xây mắt, để họ được nghỉ ngơiCho đến khi, như kẻ làm thuê, ngày của họ kết thúc.+
7 Ðến cả cây cối còn có hy vọng.
Nếu bị chặt đi, nó lại đâm chồi,Các nhành của nó sẽ vẫn cứ mọc.
8 Nếu dưới đất, rễ cây đã già cỗiVà trong đất, gốc cây đã chết rồi
9 Thì khi có chút nước, nó sẽ lại đâm chồi,Sinh thêm nhánh chẳng khác nào cây non.
10 Nhưng con người chết, nằm bất lực;Khi qua đời, họ ở nơi đâu?+
11 Nước biến mất khỏi biển,Sông cạn dần, khô đi.
12 Con người cũng nằm xuống, chẳng hề dậy.+
Họ chẳng thức cho đến chừng các tầng trời không còn,Không ai có thể khiến họ tỉnh giấc.+
13 Ôi, ước gì ngài giấu con trong mồ mả,*+Che khuất con đến khi cơn giận ngài qua đi,Ðịnh cho con một thời hạn rồi nhớ lại con!+
14 Loài người chết, có thể sống lại chăng?+
Con sẽ đợi suốt chuỗi ngày lao dịchCho đến chừng con được giải thoát.+
15 Ngài sẽ gọi, con sẽ thưa lại.+
Ngài sẽ mong mỏi nhìn thấy công việc của tay ngài.
16 Nhưng giờ ngài cứ đếm từng bước con;Ngài chỉ dò tìm tội lỗi con.
17 Ðiều con phạm, ngài niêm phong trong túi,Lỗi lầm con, ngài đóng kín bằng keo.
18 Như núi lở tan tànhVà đá văng khỏi chỗ,
19 Như nước chảy đá mònVà dòng nước xiết cuốn trôi bụi đất,Ngài hủy diệt hy vọng của phàm nhân.
20 Ngài cứ áp đảo cho đến lúc họ tiêu tan;+Ngài biến đổi diện mạo họ rồi đuổi đi.
21 Con cái được rạng danh nhưng họ nào hay biết;Chúng trở nên tầm thường, họ cũng chẳng nhận ra.+
22 Còn trong xác thịt, họ mới đớn đau,Chỉ khi còn sống, họ mới than khóc”.
Chú thích
^ Cũng có thể là “rồi bị cắt đi”.
^ Ds: “con”.
^ Hay “đưa họ ra tòa làm đối thủ pháp lý”.
^ Hay “Sê-ôn”, tức là mồ mả chung của nhân loại. Xem Bảng chú giải thuật ngữ.