Thi thiên 78:1-72

  • Đức Chúa Trời chăm sóc; Y-sơ-ra-ên thiếu đức tin

    • Thuật cho thế hệ sau (2-8)

    • “Họ không đặt đức tin nơi Đức Chúa Trời” (22)

    • “Thóc lúa từ trời” (24)

    • ‘Họ làm Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên đau buồn’ (41)

    • Từ Ai Cập đến Đất Hứa (43-55)

    • ‘Họ không ngừng thách thức Đức Chúa Trời’ (56)

Ma-kin.* Do A-sáp+ sáng tác. 78  Hỡi dân tộc tôi, hãy lắng tai nghe luật* tôi;Hãy nghiêng tai nghe lời từ miệng tôi.   Tôi sẽ mở miệng nói bằng châm ngôn,Đưa ra câu đố của thời xa xưa.+   Những điều chúng ta nghe biết,Những điều cha ông kể lại,+   Chúng ta sẽ không giấu con cháu họ. Chúng ta sẽ thuật cho thế hệ sau+Việc đáng ngợi khen, sức mạnh Đức Giê-hô-va,+Cùng việc kỳ diệu mà ngài đã làm.+   Ngài đã ban lời nhắc nhở trong vòng con cháu Gia-cốp,Lập một luật lệ ở Y-sơ-ra-ên;Ngài truyền lệnh cho tổ phụ chúng taPhải kể mọi điều cho con cái biết,+   Hầu cho đời sau,Tức là hậu thế, đều được biết cả.+ Rồi đến phiên họ truyền cho con cái.+   Vậy chúng sẽ đặt niềm tin nơi Đức Chúa Trời,Không quên công việc của Đức Chúa Trời+Mà gìn giữ điều răn ngài.+   Nhờ thế, chúng sẽ không như tổ phụ,Là một thế hệ cứng cổ phản nghịch,+Một thế hệ có lòng không kiên định,*+Tinh thần bất trung với Đức Chúa Trời.   Người Ép-ra-im dù được trang bị cung tên,Nhưng vẫn tháo lui trong ngày chiến trận. 10  Họ không vâng giữ giao ước với Đức Chúa Trời,+Chẳng chịu bước theo luật pháp của ngài.+ 11  Họ cũng lãng quên những điều ngài làm,+Công việc diệu kỳ ngài cho chứng kiến.+ 12  Ngài làm bao việc tuyệt diệu ngay trước mắt tổ phụ họ,+Trong xứ Ai Cập, ở vùng Xô-an.+ 13  Ngài rẽ biển ra cho họ vượt qua,Khiến nước dựng đứng như một cái đập.*+ 14  Ban ngày, ngài dẫn đường bằng áng mây;Suốt đêm, ngài soi lối bằng ánh lửa.+ 15  Ngài xẻ đá ra trong miền hoang mạc,Họ uống thỏa thuê như thể từ mạch nước sâu.+ 16  Ngài khiến suối tuôn ra từ vách đá,Nước chảy tràn như dòng sông.+ 17  Dầu vậy, họ vẫn phạm tội với ngàiKhi phản nghịch cùng Đấng Tối Cao trong sa mạc;+ 18  Trong lòng, họ thách thức* Đức Chúa Trời+Khi đòi thức ăn mà mình thèm muốn. 19  Bởi thế họ nói nghịch Đức Chúa TrờiMà rằng: “Đức Chúa Trời há có thể dọn bàn trong hoang mạc sao?”.+ 20  Kìa! Chính ngài đã đập tảng đáCho nước chảy tràn và suối tuôn ra.+ “Ngài há có thể ban phát lương thực cho ta,Hoặc cung cấp thịt cho dân ngài ư?”.+ 21  Đức Giê-hô-va nghe thế liền nổi thịnh nộ;+Lửa+ bèn bừng lên nghịch cùng Gia-cốp,Cơn giận nổi phừng với Y-sơ-ra-ên,+ 22  Bởi họ không đặt đức tin nơi Đức Chúa Trời;+Họ chẳng tin cậy quyền năng giải cứu của ngài. 23  Ngài truyền lệnh cho trời cao đầy mâyVà mở các cửa trên trời. 24  Ngài hằng làm mưa ma-na nuôi họ,Ban cho thóc lúa từ trời.+ 25  Loài người được ăn lương thực của bậc hùng mạnh;*+Ngài cấp đầy đủ thức ăn để họ no nê.+ 26  Ngài khuấy động ngọn gió đông trên trời,Dùng quyền năng khiến gió nam thổi vào.+ 27  Ngài cho thịt trút xuống như bụi phủ,Chim trút xuống như cát biển. 28  Ngài khiến chúng rơi giữa trại,Xung quanh các lều của ngài. 29  Họ bèn lấy ăn, ăn ngấu ăn nghiến;Ngài đã ban thứ mà họ thèm muốn.+ 30  Nhưng họ ăn không biết chán,Thức ăn vẫn còn trong miệng, 31  Thì cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời nổi phừng.+ Ngài diệt những kẻ khỏe mạnh hơn hết,+Hạ gục trai tráng của Y-sơ-ra-ên. 32  Dầu vậy, họ càng phạm tội hơn nữa,+Chẳng đặt đức tin nơi việc diệu kỳ của ngài.+ 33  Thế nên, ngài khiến những ngày đời họ biến tan như một hơi thở,+Những năm đời họ kết thúc trong nỗi kinh khiếp bất ngờ. 34  Hễ khi họ bị ngài giết thì tìm cầu ngài;+Họ đã trở lại và tìm kiếm Đức Chúa Trời, 35  Nhớ rằng Đức Chúa Trời là Vầng Đá,+Rằng Đức Chúa Trời Tối Cao là Đấng Cứu Chuộc của mình.+ 36  Thật ra miệng họ muốn phỉnh lừa ngài,Còn lưỡi đẩy đưa bao lời nói dối. 37  Lòng họ không hề kiên định cùng ngài+Và họ bất trung với giao ước ngài.+ 38  Nhưng ngài có lòng thương xót,+Thứ tha* lầm lỗi, chẳng diệt họ đi.+ Đã biết bao lần ngài nén cơn giận,+Không để bùng phát hết cơn thịnh nộ. 39  Vì ngài nhớ rằng họ là người phàm,+Làn gió thổi qua không hề trở lại.* 40  Bao lần họ phản nghịch ngài trong hoang mạc,+Làm ngài đau lòng nơi sa mạc!+ 41  Hết lần này đến lần khác, họ cứ thử Đức Chúa Trời,+Làm Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên đau buồn. 42  Họ không nhớ đến bàn tay quyền năng của ngài,Ngày mà ngài giải thoát* họ khỏi kẻ thù địch,+ 43  Không nhớ ngài làm các dấu lạ ở Ai Cập,+Cùng bao phép lạ trong vùng Xô-an, 44  Không nhớ ngài biến kênh đào sông Nin ra máu,+Nên chúng không thể uống từ những dòng nước mình. 45  Ngài sai đàn đàn ruồi trâu đến cắn hại chúng+Cùng ếch nhái đến tàn phá.+ 46  Ngài phó vụ mùa của chúng cho đàn châu chấu háu ăn,Thành quả công sức của chúng cho bầy châu chấu nhung nhúc.+ 47  Ngài giáng mưa đá phá hủy cây nho+Và diệt cây sung chúng nó. 48  Ngài phó súc vật thồ cho mưa đá,+Gia súc chúng cho sấm sét.* 49  Ngài trút trên chúng cơn giận phừng phừng,Thịnh nộ, căm phẫn cùng bao khốn khổ,Cũng sai nhiều đoàn thiên sứ mang thảm họa đến. 50  Ngài mở đường cho cơn giận của mình. Ngài không tha chết cho chúng,Nhưng phó mạng chúng cho cơn dịch bệnh. 51  Cuối cùng ngài giết mọi con đầu lòng ở xứ Ai Cập,+Là sự khởi đầu khả năng sinh sản của chúng trong lều của Cham. 52  Rồi ngài dắt dân mình ra như thể một bầy,+Dẫn họ đi trong hoang mạc như thể một đàn. 53  Ngài dẫn họ đi an toànNên họ chẳng sợ hãi chi;+Quân thù bị biển vùi lấp.+ 54  Ngài đem họ vào đất thánh của mình,+Vùng núi mà tay hữu ngài dành sẵn.+ 55  Ngài đuổi các nước khỏi trước mặt họ,+Rồi lấy dây đo chia phần thừa kế;+Ngài cho chi phái Y-sơ-ra-ên ngụ tại nhà riêng.+ 56  Nhưng họ không ngừng thách thức,* phản nghịch Đức Chúa Trời Tối Cao,+Chẳng để tâm đến những lời nhắc nhở của ngài.+ 57  Họ từ bỏ ngài, bội bạc giống tổ phụ vậy,+Chẳng đáng tin cậy như cánh cung bị chùng dây.+ 58  Họ cứ xúc phạm ngài mãi bằng những nơi cao+Và trêu cơn phẫn nộ* ngài bằng các tượng chạm.+ 59  Đức Chúa Trời thấy bèn nổi thịnh nộ+Nên đã bỏ hẳn Y-sơ-ra-ên. 60  Cuối cùng ngài bỏ lều thánh tại Si-lô,+Là lều ngài ngự ở giữa loài người.+ 61  Ngài để biểu tượng của sức mạnh mình bị đem đi mất,Để biểu tượng của sự huy hoàng mình rơi vào tay địch.+ 62  Ngài phó dân mình cho gươm,+Nổi giận với sản nghiệp mình. 63  Trai tráng bị lửa thiêu đốt,Trinh nữ chẳng còn được nghe bài ca hôn lễ.* 64  Các thầy tế lễ ngã bởi gươm đao,+Nhưng vợ góa họ chẳng than chẳng khóc.+ 65  Thế rồi Đức Giê-hô-va trỗi dậy như người thức giấc,+Khác nào dũng sĩ+ vừa mới tỉnh rượu. 66  Ngài bèn đẩy lùi quân địch,+Khiến chúng mãi chịu nhuốc nhơ. 67  Ngài bỏ lều trại Giô-sép,Chẳng chọn chi phái Ép-ra-im, 68  Nhưng chọn chi phái Giu-đa,+Chọn núi Si-ôn, mà ngài yêu thương.+ 69  Ngài xây nơi thánh vững như tầng trời,*+Tựa như trái đất ngài lập muôn đời.+ 70  Ngài chọn Đa-vít+ là tôi tớ ngàiVà mang người ra từ những chuồng cừu,+ 71  Khi người chăm sóc đàn cừu cho bú;Ngài lập người làm người chăn trên Gia-cốp là dân ngài,+Trên Y-sơ-ra-ên là sản nghiệp ngài.+ 72  Người chăn giữ họ với lòng trọn vẹn+Và dẫn dắt họ bằng tay khéo léo.+

Chú thích

Hay “sự dạy bảo”.
Ds: “không chuẩn bị lòng”.
Hay “bức tường”.
Ds: “thử”.
Hay “của thiên sứ”.
Ds: “Che phủ”.
Cũng có thể là “Rằng sinh khí ra khỏi không hề trở lại”.
Ds: “chuộc”.
Cũng có thể là “cơn sốt cháy bỏng”.
Ds: “thử”.
Hay “cơn ghen”.
Ds: “Trinh nữ chẳng còn được ngợi khen”.
Ds: “Ngài xây nơi thánh như các chốn cao”.