Đi đến nội dung

Đi đến mục lục

Giê-su cho thấy mặt trái của những kẻ chống ngài

Giê-su cho thấy mặt trái của những kẻ chống ngài

Chương 109

Giê-su cho thấy mặt trái của những kẻ chống ngài

GIÊ-SU đã làm cho những kẻ chống đối ngài bị lúng túng đến độ họ không dám hỏi thêm gì nữa. Vì vậy, ngài khởi sự phơi bày sự dốt nát của họ. Ngài hỏi: “Về Đấng Christ, các ngươi nghĩ thể nào? Ngài là con ai?”

Người Pha-ri-si trả lời: “Con vua Đa-vít”.

Mặc dù Giê-su không chối rằng Đa-vít là tổ tiên của đấng Christ hay Mê-si, ngài đặt câu hỏi: “Vậy, vì cớ nào vua Đa-vít được Đức Thánh-Linh cảm-động [nơi Thi-thiên 110], gọi Đấng Christ là Chúa, mà rằng: Chúa phán cùng Chúa tôi: Hãy ngồi bên hữu ta, cho đến khi nào ta để kẻ thù-nghịch ngươi dưới chơn ngươi? Vậy, nếu vua Đa-vít xưng Ngài là Chúa, thì Ngài làm con vua ấy là thể nào?”

Người Pha-ri-si lặng thinh, bởi vì họ không biết lai lịch thực sự của đấng Christ, có nghĩa đấng được xức dầu. Trái với điều người Pha-ri-si tin, đấng Mê-si không chỉ là con cháu của Đa-vít, nhưng ngài đã từng hiện hữu trên trời, cao trọng hơn vua Đa-vít, cho nên là “Chúa” của Đa-vít vậy.

Bấy giờ Giê-su quay lại với đám đông và môn đồ. Ngài cho họ thấy mặt trái của các thầy thông giáo và người Pha-ri-si. Bởi vì họ dạy Luật pháp Đức Chúa Trời, ngồi chễm chệ trên “ngôi của Môi-se”, nên Giê-su bảo: “Vậy, hãy làm và giữ theo mọi điều họ đã bảo các ngươi”. Nhưng ngài nói tiếp: “Nhưng đừng bắt-chước việc làm của họ, vì họ nói mà không làm”.

Họ là những người giả dối, và Giê-su vạch trần bộ mặt thật của họ. Ngài dùng lời lẽ gần giống như lần ngài dùng bữa tại nhà một người Pha-ri-si vài tháng trước: “Họ làm việc gì cũng cố để cho người ta thấy”. Và ngài cho thí dụ:

“[Họ] mang cái thẻ bài da cho rộng”. Những thẻ bài da đó tương đối nhỏ, thường đeo nơi trán hay nơi cánh tay và có đựng bốn đoạn của Luật pháp: Xuất Ê-díp-tô Ký 13:1-10, 11-16; Phục-truyền Luật-lệ Ký 6:4-9 và 11:13-21. Nhưng người Pha-ri-si làm thẻ bài da lớn hơn để người ta có cảm tưởng là họ rất sốt sắng theo Luật pháp.

Giê-su nói tiếp: “[Họ] xủ cái tua áo cho dài”. Theo Dân-số Ký 15:38-40, dân Y-sơ-ra-ên buộc phải làm một cái tua nơi lai áo, nhưng người Pha-ri-si lại làm tua dài hơn ai hết. Mọi điều họ làm đều để khoe khoang! Giê-su nói thêm: “[Họ] ưa ngồi đầu trong đám tiệc”.

Buồn thay, ngay cả môn đồ của ngài cũng ham muốn địa vị cao. Vì vậy Giê-su khuyên: “Nhưng các ngươi đừng chịu người ta gọi mình bằng thầy; vì các ngươi chỉ có một Thầy, và các ngươi hết thảy đều là anh em. Cũng đừng gọi người nào ở thế-gian là cha mình; vì các ngươi chỉ có một Cha, là Đấng ở trên trời”. Các môn đồ phải loại bỏ sự ham muốn có địa vị lớn! Giê-su răn bảo: “Song ai lớn hơn hết trong các ngươi, thì sẽ làm đầy-tớ các ngươi”.

Kế đến, Giê-su nói một loạt những lời lên án các thầy thông giáo và người Pha-ri-si, nhiều lần gọi họ là kẻ đạo đức giả. Ngài nói họ “đóng nước thiên-đàng trước mặt người ta” và “làm bộ đọc lời cầu-nguyện dài, mà nuốt gia-tài của đờn-bà góa”.

Giê-su nói: “Khốn cho các ngươi, là kẻ mù dẫn đường”. Ngài lên án người Pha-ra-si không có tiêu chuẩn đạo đức về thiêng liêng, biểu lộ qua việc họ phân biệt điều tốt hay xấu theo ý riêng của họ. Thí dụ, họ nói: “Nếu người nào chỉ đền-thờ mà thề, thì không can chi; song chỉ vàng của đền-thờ mà thề, thì phải mắc lời thề ấy”. Qua việc xem trọng vàng trong đền thờ hơn là giá trị thiêng liêng của nơi thờ phượng ấy, họ đã cho thấy rõ là họ tối tăm về thiêng liêng.

Cũng như trước đó không lâu, Giê-su lại lên án người Pha-ri-si đã “bỏ điều hệ-trọng hơn hết trong luật-pháp, là sự công-bình, thương-xót và trung-tín” trong khi cứ chăm lo tỉ mỉ về thuế thập phân, ngay cả việc đóng một phần mười hương liệu và rau là những thứ không quan trọng.

Giê-su gọi người Pha-ri-si là “kẻ mù dẫn đường,... [là người] lọc con ruồi nhỏ mà nuốt con lạc-đà!” Họ lọc con ruồi rớt vào ly rượu, không phải chỉ vì nó là loài côn trùng mà vì theo nghi lễ nó là con vật ô uế. Ngược lại, việc họ xem thường những điều quan trọng trong Luật pháp có thể so sánh như việc họ nuốt một con lạc đà, theo nghi lễ cũng là loài thú vật ô uế. (Ma-thi-ơ 22:41 đến 23:24; Mác 12:35-40; Lu-ca 20:41-47; Lê-vi Ký 11:4, 21-24).

▪ Tại sao người Pha-ri-si lặng thinh khi Giê-su hỏi họ về lời của Đa-vít trong bài Thi-thiên 110?

▪ Tại sao người Pha-ri-si làm những thẻ bài da rộng hơn bình thường để đựng đoạn Kinh-thánh, và tại sao họ xủ cái tua áo cho thật dài?

▪ Giê-su ban cho môn đồ lời khuyên nào?

▪ Người Pha-ri-si có những sự phân biệt độc đoán như thế nào, và Giê-su kết án họ thế nào khi họ coi thường những vấn đề quan trọng?