Đi đến nội dung

Đi đến mục lục

Nỗi đau cùng cực trên cây khổ hình

Nỗi đau cùng cực trên cây khổ hình

Chương 125

Nỗi đau cùng cực trên cây khổ hình

CÓ HAI tên cướp cũng bị dẫn đến cùng với Giê-su để đem đi xử tử. Không xa thành phố, đám đông dừng lại ở một nơi gọi là Gô-gô-tha, có nghĩa là chỗ cái Sọ.

Các tù nhân đều bị lột y phục. Họ được cho uống rượu vang pha với mộc dược. Dường như những người đàn bà ở Giê-ru-sa-lem đã pha chế, và người La Mã không ngăn cản những người bị đóng đinh uống loại rượu làm giảm đau này. Tuy nhiên, sau khi nếm qua, Giê-su từ chối không uống. Tại sao? Rõ ràng là ngài muốn đương đầu với cuộc thử thách đức tin tột đỉnh ấy với tất cả mọi cảm giác và khả năng của mình.

Bây giờ, người ta căng thân thể của Giê-su trên cây cột, và đặt hai tay trên đầu. Quân lính dùng đinh to đóng xuyên vào bàn tay và chân ngài. Giê-su quặn người đau buốt khi mũi đinh nhọn thấu qua thịt và gân. Khi người ta dựng đứng cây cột lên, cơn đau đớn càng thêm khủng khiếp nữa, vì sức nặng của thân thể xé thêm các vết thương do đinh gây ra. Thế mà thay vì nguyền rủa, Giê-su lại cầu xin cho quân lính La Mã: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết mình làm điều gì”.

Phi-lát cho đóng trên cột một bảng ghi hàng chữ: “Jêsus người Na-xa-rét, là vua dân Giu-đa”. Dường như khi cho ghi bảng đó, Phi-lát không những muốn bày tỏ sự kính trọng đối với Giê-su, mà còn cốt để biểu lộ sự khinh bỉ đối với các thầy tế lễ Do Thái đã buộc ông phải xử tử Giê-su. Nhằm cho mọi người đều đọc được tấm bảng, Phi-lát sai viết bằng ba thứ tiếng: Hê-bơ-rơ, La-tinh chính thức, và Hy Lạp phổ thông.

Các thầy tế lễ cả, kể cả An-ne và Cai-phe đều lấy làm sững sờ. Những dòng chữ tuyên vương ấy làm hỏng giờ phút chiến thắng của họ. Vậy nên họ liền phản đối: “Xin đừng viết: Vua dân Giu-đa; nhưng viết rằng, người nói: Ta là Vua dân Giu-đa”. Phi-lát vốn đã bực sẵn vì bị các thầy tế lễ Do Thái sử dụng như một con cờ, nên ông trả lời họ một cách hoàn toàn khinh bỉ: “Lời ta đã viết, thì ta đã viết rồi”.

Các thầy tế lễ cùng một đám đông bấy giờ quy tụ tại chỗ hành hình, và các thầy tế lễ bác bỏ lời ghi trên bảng. Họ lặp lại những lời khai giả dối trước đây tại phiên xử của Tòa Công luận. Thành thử không có gì lạ khi kẻ qua đường bắt đầu chế giễu, vừa lắc đầu vừa nhiếc móc Giê-su: “Ngươi là kẻ phá đền-thờ và dựng lại trong ba ngày, hãy cứu lấy mình đi! Nếu ngươi là Con Đức Chúa Trời, hãy xuống khỏi cây thập-tự!”

Các thầy tế lễ cả và đồng lõa cũng hùa theo nói: “Nó đã cứu kẻ khác; mà cứu mình không được! Nếu phải Vua dân Y-sơ-ra-ên, bây giờ hãy xuống khỏi cây thập-tự đi, thì chúng ta mới tin! Nó nhờ-cậy Đức Chúa Trời, nếu Đức Chúa Trời yêu nó thì bây giờ Ngài phải giải-cứu cho, vì nó đã nói rằng: Ta là Con Đức Chúa Trời”.

Bị lây tâm trạng đó, quân lính La Mã cũng chế nhạo Giê-su. Chúng giỡn cợt đưa giấm chua cho ngài uống, nhưng có lẽ chìa ra trước miệng ngoài tầm môi khô của ngài. Họ sỉ nhục ngài: “Nếu ngươi là Vua dân Giu-đa, hãy tự cứu lấy mình đi!” Ngay cả hai tên cướp bị đóng đinh ở hai bên ngài cũng nhạo báng ngài nữa. Bạn đọc thử nghĩ xem: người vĩ đại nhất đã từng sống, đúng vậy, là đấng đã cộng tác với Giê-hô-va Đức Chúa Trời để tạo ra muôn vật, lại cương quyết gánh chịu mọi sự hành hạ này!

Quân lính lấy áo ngoài của Giê-su và chia làm bốn phần. Chúng bốc thăm để xem ai được những phần đó. Tuy nhiên, áo trong thì không có đường may và là vải tốt, nên chúng bảo nhau: “Đừng xé áo nầy ra, song chúng ta hãy bắt thăm, ai trúng nấy được”. Thế là vô tình chúng đã làm ứng nghiệm lời tiên tri của Kinh-thánh: “Chúng đã chia nhau áo-xống của ta, lại bắt thăm lấy áo dài ta”.

Một lát sau, một trong hai tên cướp chợt ý thức được Giê-su hẳn là vị vua thật, nên hắn quở trách tên kia: “Ngươi cũng chịu một hình-phạt ấy, còn chẳng sợ Đức Chúa Trời sao? Về phần chúng ta, chỉ là sự công-bình, vì hình ta chịu xứng với việc ta làm; nhưng người nầy không hề làm một điều gì ác”. Đoạn hắn cầu xin Giê-su: “Hỡi Jêsus, khi Ngài đến trong nước mình rồi, xin nhớ lấy tôi!”

Giê-su liền đáp: “Quả thật, ta nói cùng ngươi hôm nay: ngươi sẽ được ở với ta trong Địa đàng” (NW ). Lời hứa ấy sẽ được thực hiện khi Giê-su làm Vua trên trời và làm tên tội phạm biết ăn năn đó sống lại để cho hắn sống trong Địa đàng trên đất, nơi mà những người sống sót qua trận Ha-ma-ghê-đôn và những người bạn của họ sẽ có đặc ân khai khẩn và làm cho đẹp đẽ. (Ma-thi-ơ 27:33-44; Mác 15:22-32; Lu-ca 23:27, 32-43; Giăng 19:17-24).

▪ Tại sao Giê-su từ chối không uống rượu trộn với mộc dược?

▪ Tại sao lại có một bảng đóng trên cây khổ hình của Giê-su, và cái bảng đó đã khiến Phi-lát và các thầy cả bàn cãi như thế nào?

▪ Giê-su còn bị hành hạ như thế nào khi ở trên cây khổ hình, và điều gì đã gây ra như vậy?

▪ Lời tiên tri được ứng nghiệm thế nào về áo của Giê-su?

▪ Một tên cướp đã thay đổi như thế nào, và Giê-su sẽ thực hiện lời xin của hắn bằng cách nào?