Đi đến nội dung

Đi đến mục lục

Ngày vô cùng quan trọng bắt đầu

Ngày vô cùng quan trọng bắt đầu

Chương 105

Ngày vô cùng quan trọng bắt đầu

KHI rời Giê-ru-sa-lem vào tối Thứ Hai, Giê-su quay về Bê-tha-ni trên triền phía đông của núi Ô-li-ve. Thế là Giê-su đã kết thúc hai ngày rao giảng lần cuối tại Giê-ru-sa-lem. Chắc Giê-su lại về ngủ đêm tại nhà bạn ngài là La-xa-rơ. Đây là đêm thứ tư mà ngài tá túc tại Bê-tha-ni, kể từ Thứ Sáu khi ngài từ Giê-ri-cô đến.

Bấy giờ là sáng Thứ Ba 11 Ni-san. Tờ mờ sáng, Giê-su và môn đồ đã lên đường. Ngày hôm đó là một ngày vô cùng quan trọng, ngày bận rộn nhất kể từ khi Giê-su bắt đầu thánh chức. Đây là ngày chót mà ngài xuất hiện tại đền thờ. Và đây cũng là ngày chót mà Giê-su rao giảng trước khi bị đem ra xét xử và hành hình.

Giê-su và môn đồ theo con đường cũ vượt qua núi Ô-li-ve để đi đến Giê-ru-sa-lem. Rời Bê-tha-ni, bên vệ đường, Phi-e-rơ thấy cây vả mà Giê-su đã rủa sáng hôm qua và ông thốt lên: “Thầy, coi kìa! Cây vả thầy đã rủa nay khô đi rồi”.

Nhưng tại sao Giê-su lại làm cho câyqa vả ấy chết đi? Ngài cho biết lý do như sau: “Quả thật ta nói cùng các ngươi, nếu các ngươi có đức-tin, và không nghi-ngờ chi hết, thì chẳng những các ngươi làm được điều đã làm cho cây vả mà thôi, song dầu các ngươi biểu hòn núi nầy [họ đang đứng trên núi Ô-li-ve] rằng: Hãy cất mình lên và quăng xuống biển, điều đó cũng sẽ làm được. Trong khi cầu-nguyện, các ngươi lấy đức-tin xin việc gì bất-kỳ, thảy đều được cả”.

Khi làm cây vả khô héo, Giê-su cho môn đồ một bài học thực tế để khuyên họ cần phải có đức tin nơi Đức Chúa Trời vì ngài nói: “Mọi điều các ngươi xin trong lúc cầu-nguyện, hãy tin đã được, tất điều đó sẽ ban cho các ngươi”. Thật là một bài học quan trọng cho môn đồ ngài, nhất là khi những thử thách kinh khủng sắp sửa xảy đến! Tuy nhiên, có một mối liên hệ khác nữa giữa cây vả bị khô héo và đức tin.

Giống như cây vả, nước Y-sơ-ra-ên cũng có vẻ bề ngoài dễ đánh lừa người ta. Mặc dù nước Y-sơ-ra-ên ở trong một giao ước với Đức Chúa Trời và có vẻ như giữ các điều răn của Ngài, nhưng thật ra thì dân chúng chẳng có đức tin, và không thể nào sản xuất bông trái tốt được. Cũng tại thiếu đức tin mà họ sắp từ bỏ chính Con của Đức Chúa Trời! Vì vậy, khi làm cây vả không trái ấy khô héo, Giê-su đã cho thấy một cách sinh động về hậu quả cuối cùng của nước không sinh trái, không có đức tin ấy.

Một lúc sau, Giê-su và môn đồ vào thành Giê-ru-sa-lem, và theo thói quen lại đến đền thờ, và Giê-su bắt đầu giảng dạy. Các thầy tế lễ cả và các trưởng lão của dân hẳn chưa quên hôm qua Giê-su đã xua những người đổi tiền, bèn chất vấn ngài: “Bởi quyền-phép nào mà thầy làm những sự nầy, và ai đã cho thầy quyền-phép ấy?”

Giê-su đáp: “Ta cũng sẽ hỏi các ngươi một điều; nếu trả lời được, thì ta cũng sẽ nói cho các ngươi bởi quyền-phép nào mà ta đã làm những việc đó. Phép báp-têm của Giăng bởi đâu? Bởi trên trời hay là bởi người ta?”

Các thầy tế lễ và trưởng lão bàn nhau tìm cách trả lời. “Nếu chúng ta đáp rằng: Bởi trên trời, thì người sẽ nói rằng: Vậy, sao không tin lời người ấy? Còn nếu đáp rằng: Bởi người ta, thì chúng ta sợ thiên-hạ, vì thiên-hạ đều cho Giăng là đấng tiên-tri”.

Họ không biết trả lời như thế nào. Vậy họ bèn nói với Giê-su: “Chúng tôi không biết”.

Giê-su nói cùng họ: “Ta cũng không bảo cho các ngươi nhờ quyền-phép nào mà ta làm những điều nầy”. (Ma-thi-ơ 21:19-27; Mác 11:19-33; Lu-ca 20:1-8).

▪ Ngày Thứ Ba 11 Ni-san có gì đặc biệt?

▪ Giê-su dạy những bài học nào khi ngài làm cho cây vả héo đi?

▪ Giê-su trả lời thế nào cho những người hỏi ngài bởi quyền phép nào mà ngài đã làm được những việc ấy?