Đi đến nội dung

Đi đến mục lục

“Em chưa từng cảm nhận tình yêu thương như thế!”

“Em chưa từng cảm nhận tình yêu thương như thế!”

Lá thư từ Cộng hòa Dominican

“Em chưa từng cảm nhận tình yêu thương như thế!”

Tuần này, chị Niurka trình bày một bài giảng về Kinh Thánh lần đầu tiên trong hội thánh. Chị đã chuẩn bị bài bằng cách viết ra những gì chị sẽ nói bằng chữ Braille và sau đó học thuộc lòng. Tôi cũng lên bục giảng với chị ấy và đóng vai là một người muốn học biết chân lý về Kinh Thánh. Tôi nói vào một micrô và âm thanh được khuếch đại vào tai nghe của chị ấy. Khi chúng tôi kết thúc, cả cử tọa đã bày tỏ lòng biết ơn bằng một tràng pháo tay thật lớn, đủ để chị Niurka có thể nghe được. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cho thấy chị vô cùng vui sướng và thỏa nguyện. Tôi cũng rất hạnh phúc. Công việc giáo sĩ quả thật mang lại nhiều ân phước!

Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp chị Niurka khoảng hai năm về trước. Sau nửa giờ lái xe trên con đường quê đầy bụi bặm, tôi thoáng nhìn thấy chị ấy đang ngồi trước hiên của một ngôi nhà bình dị. Căn nhà được làm bằng gỗ và những khối bột than trộn với vữa, mái nhà là những tấm tôn bị rỉ sét. Chúng tôi cũng có thể nghe thấy tiếng kêu, thậm chí ngửi được mùi của những con dê, con thỏ và cả những chú chó xung quanh nhà. Chị Niurka ngồi gục mặt xuống đất, dáng điệu rất cô độc và buồn nản. Chị trông già hơn so với cái tuổi 34 của chị.

Tôi vỗ nhẹ vào vai chị và chị ngước lên nhìn chúng tôi với đôi mắt đã mù từ 11 năm nay. Tôi nói lớn vào tai chị ấy để giới thiệu mình và người bạn cùng đi rao giảng. Sau đó, chúng tôi biết được rằng chị ấy mắc hội chứng Marfan, một căn bệnh di truyền khiến chị vô cùng khổ sở. Chị Niurka cũng bị tiểu đường nặng, và phải thường xuyên kiểm tra lượng đường không ổn định trong máu.

Khi tôi đặt Kinh Thánh lên tay chị ấy, chị nhận ra cuốn sách này và nói rằng trước khi bị mù, chị đã rất thích đọc Kinh Thánh. Dù vậy, làm sao tôi có thể giúp người phụ nữ đơn độc, yếu ớt nhưng khiêm nhường này học biết được chân lý tươi mát của Lời Đức Chúa Trời đây? Vì chị biết bảng chữ cái, nên tôi bắt đầu đặt các chữ cái bằng nhựa lên tay của chị. Sau một thời gian ngắn, chị có thể nhận biết được chúng. Kế đến, tôi giúp chị cảm nhận các chữ cái trong ngôn ngữ ký hiệu Mỹ bằng cách dùng tay ra dấu các ký hiệu chữ cái, rồi để chị chạm tay vào tay tôi. Nhờ thế, chị có thể kết hợp được các mẫu tự lại với nhau. Dần dần chị học được thêm những ký hiệu khác. Vì chính tôi cũng mới bắt đầu học ngôn ngữ ký hiệu nên tôi phải mất hàng giờ để chuẩn bị cho mỗi bài học. Tuy thế, cả chị Niurka và tôi đều có động lực mạnh mẽ, nên chúng tôi tiến bộ rất nhanh trong việc sử dụng ngôn ngữ ký hiệu.

Chị Niurka đi một bước tiến lớn khi một tổ chức từ thiện tặng chị các máy trợ thính. Dù không phải là thiết bị hiện đại, nhưng chúng giúp chị rất nhiều. Sau hơn một thập kỷ sống với bóng tối và gần như hoàn toàn yên lặng, chị đã thu mình lại trong thế giới riêng của chị. Nhưng thánh linh của Đức Giê-hô-va đã đánh thức và làm đầy tâm trí của chị bằng sự hiểu biết, niềm hy vọng và tình yêu thương. Chẳng bao lâu sau, cùng với một cây gậy, chị Niurka đã đi sang hàng xóm để chia sẻ chân lý của Kinh Thánh cho người khác.

Chị Niurka giúp một người dì và các em họ học Kinh Thánh. Chị siêng năng chuẩn bị bài, và học thuộc lòng trước. Học viên của chị đọc một đoạn và chị nêu lên câu hỏi từ cuốn sách được viết bằng chữ Braille. Người bạn cùng đi rao giảng với chị Niurka sẽ thuật lại câu trả lời của học viên ấy bằng cách nói lớn vào tai hoặc dùng ngôn ngữ ký hiệu chạm vào tay của chị.

Cả hội thánh đều giúp đỡ và khích lệ chị Niurka. Một vài anh chị đồng đạo giúp chị đi nhóm họp và hội nghị. Những anh chị khác cùng đi rao giảng với chị. Gần đây, chị Niurka nói với tôi: “Em chưa từng cảm nhận tình yêu thương như thế!”. Chị ấy mong được làm báp têm trong hội nghị địa hạt lần tới.

Khi quay trở lại con đường làng nơi chị Niurka sống, chúng tôi nhìn thấy chị ngồi trước hiên dưới ánh nắng mặt trời. Chị ngồi thẳng và trên môi nở một nụ cười. Tôi hỏi tại sao chị cười. Chị trả lời: “Em đang nghĩ về tương lai khi mà cả trái đất sẽ thành địa đàng. Và em thấy em đang ở đó rồi”.

[Hình nơi trang 25]

Chị Niurka với một số thành viên trong hội thánh chúng tôi, trước Phòng Nước Trời

[Hình nơi trang 25]

Chị Niurka chia sẻ những điều học được với người khác