Đi đến nội dung

Anh Aleksandr Ursu

NGÀY 4-12-2020
THẾ GIỚI

Anh Aleksandr Ursu 80 tuổi kể lại quãng đời bền bỉ chịu đựng

Anh Aleksandr Ursu 80 tuổi kể lại quãng đời bền bỉ chịu đựng

“Đức Giê-hô-va đã chăm sóc chúng tôi trong quá khứ và tôi biết rằng ngài sẽ tiếp tục làm thế”.

Anh Aleksandr Ursu, lúc đó 78 tuổi, bước ra khỏi căn nhà của mình ở Dzhankoy, Crimea, để chào đón con trai là Viktor vừa mới đậu xe ở sân trước nhà. Đó là buổi tối ngày 15-11-2018. Một ánh sáng ngay bên ngoài cổng trước làm anh Aleksandr giật mình. Anh thận trọng tiến về phía ánh sáng đó. Thình lình, anh nghe có tiếng hét lên: “Dừng lại! Cảnh sát đây!”.

Anh Aleksandr nghĩ là vài anh đang đùa mình, nhưng anh nhanh chóng nhận ra là không phải vậy. Một người đàn ông đeo mặt nạ nắm lấy cánh tay anh Aleksandr rồi bẻ mạnh ra phía sau lưng. Một người đeo mặt nạ khác thì đấm vào hàm anh. Sáu đặc vụ của Tổng cục An ninh Liên bang Nga (FSB) được trang bị súng máy đã tiến hành khám xét người anh Aleksandr và anh Viktor trước khi ập vào nhà.

Vợ của anh Aleksandr là chị Nina đang ở trong bếp khi các cảnh sát ập vào. Một đặc vụ đã giật điện thoại của chị và tra hỏi chị đang xem gì trên đó. Các đặc vụ lục soát ngôi nhà trong nhiều giờ nhưng không tìm thấy tài liệu nào nằm trong danh sách các tài liệu bị Nga xem là cực đoan.

Anh Aleksandr Ursu cùng vợ là chị Nina, năm 2020

Anh Aleksandr lớn tuổi thân thương của chúng ta không bị bắt. Nhưng mỗi ngày trôi qua, anh cùng tất cả các Nhân Chứng khác ở Nga và Crimea biết rằng cảnh sát có thể đột kích vào nhà và bắt giữ mình bất cứ lúc nào. Để có thêm sức chịu đựng trong hoàn cảnh căng thẳng này, anh Aleksandr suy ngẫm về di sản thiêng liêng phong phú là gương mẫu mà thế hệ trước để lại cũng như kinh nghiệm chính anh có được trong quãng thời gian chịu đựng sự bắt bớ dưới thời Xô Viết.

Ngày 6-7-1949, khi đó anh Aleksandr chín tuổi, quân đội Xô Viết đã xông vào nhà anh giữa đêm khuya và lục soát ngôi nhà. Họ ném đồ đạc của gia đình anh ra giữa sàn và ra lệnh cho mọi người bắt đầu thu dọn hành lý. Anh Aleksandr nhớ lại: “Khi mấy người lính không để ý, mẹ tôi đã giấu các ấn phẩm dựa trên Kinh Thánh vào giữa đống đồ đạc, trong đó có cả cuốn The Harp of God (Đàn cầm của Đức Chúa Trời)”. Rồi quân lính đưa cả nhà chúng tôi ra ga xe lửa.

Không khuất phục, gia đình anh Aleksandr cùng với những Nhân Chứng khác trên xe lửa đã hát các bài hát Nước Trời khi họ tiến về “ngôi nhà mới” là Siberia. Họ nằm trong số hàng ngàn anh em bị trục xuất đến Siberia từ năm 1949 đến 1951.

Trong những năm 1950 ở Siberia, các anh chị sẽ bí mật nhóm lại ở nông trại để tổ chức các buổi họp. Một số gia đình phải đi bộ đến 20km mới tới được các buổi nhóm.

Anh Aleksandr nhận được nhiều lợi ích từ di sản thiêng liêng phong phú của gia đình mình. Ông cố của anh, Makar; ông nội, Maksim; ông chú, Vladimir và cha anh, Pyotr đều là những gương tuyệt vời về sự trung thành chịu đựng.

Hình bên trái, theo chiều kim đồng hồ: Anh Aleksandr Ursu đang bế con trai là Viktor; vợ anh là chị Nina; mẹ anh là chị Nadezhda; cha anh là Pyotr đang bế Dina (con gái của anh Aleksandr). Hình bên phải: Anh Vladimir Ursu, em trai của ông nội anh Aleksandr là Maksim. Cả anh Vladimir và anh Maksim đều chết trung thành trong tù

Cha của anh Aleksandr đã bị kết án mười năm tù vì từ chối thực hiện nghĩa vụ quân sự vào năm 1944. Sau khi thụ án ba năm, ông được về nhà do bị liệt vì gãy xương sống. Anh Aleksandr luôn nhớ những lúc cha mình kể các câu chuyện Kinh Thánh về Đa-vít, Gô-li-át và tình bạn giữa Đa-vít với Giô-na-than.

Anh Aleksandr nhớ lại: “Ông chú của tôi là Vladimir đã trung thành lắng nghe đài phát thanh WBBR và nhận các ấn phẩm dựa trên Kinh Thánh. Vào thời đó, việc sở hữu một chiếc radio là bất hợp pháp nên ông đã xây một cái hầm để mình và những người chú ý có thể nghe đài phát thanh WBBR một cách an toàn”.

Vào khoảng những năm 1940, một “người chú ý” đã tiết lộ địa điểm của căn hầm. Ông chú và ông nội của anh Aleksandr bị bắt và giam giữ tại Khotyn, phía tây Ukraine, cách ngôi làng của họ khoảng 80km.

“Bà tôi đã đi bộ đến nhà tù để thăm họ. Bà nói với chúng tôi rằng đức tin của họ đang giúp họ vui mừng, dù bà thấy là hình như họ đã bị đánh đập”. Thật đáng buồn là ông chú và ông nội của anh Aleksandr đã chết trong tù.

Anh Aleksandr kể: “Điều gì đã xảy ra cho họ, họ bị đối xử ra sao, chết như thế nào, được chôn cất ở đâu, cho đến bây giờ chúng tôi vẫn không biết. Nhưng chúng tôi được khích lệ vì biết rằng họ đã giữ trung thành với Đức Giê-hô-va cho đến chết”.

Di sản thiêng liêng cùng kinh nghiệm của bản thân khi ở Siberia đã trang bị cho anh Aleksandr đương đầu với sự ngược đãi trong hiện tại. Anh nói: “Tôi đã quen với những cuộc lục soát vì điều đó vẫn thường xảy ra khi tôi còn nhỏ. Đức Giê-hô-va đã chăm sóc chúng tôi trong quá khứ và tôi biết rằng ngài sẽ tiếp tục làm thế”.

Anh Aleksandr giải thích: “Những điều khác giúp tôi chịu đựng là việc học hỏi Kinh Thánh hằng ngày và suy ngẫm, tham dự nhóm họp đều đặn và giữ liên lạc với các anh chị em”.

Anh cũng thường xuyên đọc các kinh nghiệm của những anh bị ngược đãi và có thêm sức mạnh nhờ gương can đảm của họ. Anh nói: “Tôi đọc lời kết mà một số anh nói trong phiên tòa. Lời chứng dạn dĩ của họ làm ứng nghiệm lời tiên tri của Chúa Giê-su: ‘Anh em sẽ vì cớ tôi mà bị giải đến trước mặt vua chúa và quan quyền, để làm chứng cho họ cùng dân ngoại’”.—Ma-thi-ơ 10:18.

Nhờ có sự trợ giúp đầy yêu thương của Đức Chúa Trời chúng ta, Đức Giê-hô-va, các anh chị ấy đã chịu đựng và thậm chí còn mạnh mẽ hơn dù bị ngược đãi. Họ là bằng chứng sống cho những lời chân thật mà Đa-vít được soi dẫn để viết: “Còn ai náu thân nơi [Đức Giê-hô-va] thảy đều vui mừng, luôn luôn cất tiếng reo vui hân hoan”.—Thi thiên 5:11.